đèn gỗ

đèn gỗ trang trí

Chiếc smartphone chưa bao giờ là của tôi

Đăng ngày 01/02/2015

Nhặt được khoản tiền 8 triệu đồng trước trụ ATM, ý nghĩ sẽ sở hữu nó để sắm cho mình chiếc smartphone ao ước bấy lâu chợt lóe lên, nhưng cuối cùng tôi quyết định tìm cách trả lại cho người đánh rơi.
Nhặt được khoản tiền 8 triệu đồng trước trụ ATM, ý nghĩ sẽ sở hữu nó để sắm cho mình chiếc smartphone ao ước bấy lâu chợt lóe lên, nhưng cuối cùng tôi quyết định tìm cách trả lại cho người đánh rơi.

Một kỷ niệm đáng nhớ về Samsung Galaxy Ace - chiếc smartphone chưa bao giờ là của tôi...
 
Tôi là một người yêu công nghệ, nhưng chưa bao giờ tôi sắm cho mình được một chiếc smartphone tử tế. Nhưng không vì lẽ đó mà niềm đam mê công nghệ của tôi bị dập tắt.
 
 
 

Hàng ngày sau những giờ tan trường, tôi vẫn thường vào tiệm internet lên mạng tìm hiểu, theo dõi những bước tiến của công nghệ. Các mẫu điện thoại đẹp ngày càng được các hãng sản xuất cho ra. Giá cả ban đầu tuy có cao nhưng cũng dần nhường bước cho những hậu duệ mới.
 
Trong khoảng thời gian năm 2010 đến nửa cuối năm 2011, smartphone dần dần xuất hiện với nhiều model khác nhau. Những smartphone có tốc độ xử lý 600MHz đến 800MHz bắt đầu xuất hiện khá nhiều từ các hãng sau cơn bão hoàng kim trước đó của những smartphone Symbian của Nokia như N-series, E-series hay những chiếc smartphone mang trên mình dòng chữ Xpress Music…
 
Rồi đến ngày chiếc smartphone trong mơ của tôi ra đời. Nó được thiết kế đẹp, thanh thoát, mang nhiều hơi thở của sự cao cấp. Nó từng được ví von với chiếc smartphone cao cấp thế hệ thứ 4 của Apple.
 
Đó là chiếc Samsung Galaxy Ace có màn hình chạm 3,5 inch, chip xử lý đồ họa Adreno GPU 200 cho hiển thị sắc nét, bộ vi xử lý đơn nhân 800MHz, chạy trên nền Android 2.2 Froyo và giao diện Touch.Wiz 3.0 tùy biến. Chưa hết, nó còn được trang bị máy chụp ảnh 5 megapixel với đèn flash, cùng những tính năng chụp hình, ứng dụng trên Android Market...
 

Nhưng chao ôi giá thời điểm nó ra gần 8 triệu đồng - quá cao so với một thằng sinh viên nghèo đang phải sống nhờ đồng tiền chu cấp của gia đình làm nông. Tôi không mua được, nhưng nhiều bạn gia đình khá giả đã hỏi tôi nên mua loại nào và tất nhiên câu trả lời của tôi luôn là Ace.
 
Khổ nổi, thời điểm đó cái nhìn của họ về Samsung quá hạn hẹp (vì ít theo dõi công nghệ) nên “con dế” trong mơ của tôi ít được nhiều người chấp nhận cho lắm. Tôi chỉ còn biết mong một ai đó trong bạn bè ẵm “em nó” về, để tôi được cảm nhận nhiều hơn.
 
Nhưng rồi cũng chẳng ai chịu mua, tôi đành phải ngậm ngùi nhìn “em nó” được đập hộp qua các video trên mạng. Đọc những dòng cảm nghĩ của những người được sở hữu nó trên các diễn đàn công nghệ, rồi so sánh với các đối thủ khác.
 
Đến một ngày, hạnh phúc vỡ òa trong tim tôi khi được chạm vào nó. Một buổi chiều chủ nhật, tôi chạy xe ghé vào Thế giới di động để xem các dòng điện thoại mới. Nhìn thấy con Ace, tôi mượn người nhân viên cho xem và được trải nghiệm thật trên tay mình. Cảm giác thật sung sướng, nhưng chẳng được lâu thì nó biến mất vì phải trả lại cho người nhân viên.
 
Trên đường về, nỗi buồn man mác chạy sâu trong tâm trí tôi. Về gần đến nhà, tôi ghé xe vào trạm ATM để rút tiền đi chợ nấu ăn. Thật bất ngờ, tôi thấy một một cọc tiền được xếp và buộc dây chun ngay ngắn ở dưới đường. Vừa sợ vừa lo, tôi vội vàng nhặt lên chạy thẳng xe một mạch về nhà… đóng cửa phòng lại.
 
Bật điện lên, tôi mở bịch bóng ra. Mắt tôi sáng lên khi thấy một xấp tiền 500.000 đồng, kèm theo 4 tờ hóa đơn giao dịch ATM. Tôi đặt cọc tiền xuống giữa nền nhà, ngồi đếm mà đôi tay run run. Đếm được 8 triệu đồng, tôi nằm ngây người ra và chợt thấy Ace lóe lên ở trong đầu.
 
Tôi định cất số tiền này đi để mai ra ẵm con Ace về nhưng nghĩ mình mất 10.000 đồng còn tiếc, huống chi người ta mất 8 triệu đồng. Vậy là 2 chiều hướng đối lập cứ lảng vảng trong đầu, nhưng rồi tôi đã quyết định mang số tiền này đi trả lại cho người bị mất.
 
Tôi chạy xe quay lại chỗ nhặt được tiền thì thấy một cô gái đang ngồi khóc nức nở ngay trước trạm ATM. Linh cảm tôi mách bảo cô gái đó là người đánh rơi tiền. Tôi lại hỏi thì biết em ấy là sinh viên năm 3, trường ĐH Kinh tế - Luật TP HCM. Gia đình cũng khó khăn, tích góp mãi mới gửi được 8 triệu đồng cho em mua máy tính, nhưng lại làm mất.
 
 

“Nín đi em, anh đứng đây chờ cả 15 phút rồi, tiền của em đây”, tôi nói. Cô gái  đưa tay lên mắt lau dòng lệ nhạt nhoà, mừng rỡ cảm ơn ríu rít. Trước khi tôi quay về, cô gái còn nói: “Anh là một người tốt! Em cảm ơn anh rất nhiều”. Tôi nhận thấy lời cảm ơn chân tình trong đôi mắt của cô ấy và lòng tôi cảm giác thấy lâng lâng hạnh phúc.
 
Tôi về phòng trọ và con Ace vẫn hiện trong đầu, nhưng tôi không buồn. Vì tôi vừa làm được một việc tốt để có thể hoàn toàn hãnh diện về nó. Bởi vì tôi đã chiến thắng được lòng tham của bản thân mình.
 
Đến giờ tôi đã ra trường, đi làm được 2 năm. Ace đã dạy cho tôi một bài học thật sự trong cuộc sống – đam mê chỉ thật sự đẹp khi chúng ta biết yêu đúng cách, không quá đà, không mù quáng.
 
2 cái Tết tôi đã xa nhà. Năm này về tôi sẽ mua tặng bố con Ace và kể lại câu chuyện này cho cả nhà nghe.
 
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây.
 
Trần Văn Hưng (VnExpress)





Tin xem nhiều

Tin mới cập nhật